Thổ Hà - Đất quê một thuở

01 Tháng 4, 2016 | Danh Thắng

Đến khi có tuổi - nhớ về con sông quê, tôi lại khôn nguôi nhớ về làng cổ Thổ Hà, huyện Việt Yên (Bắc Giang) rậm rịch mùa cang gốm, vọng thấm lời ca quan họ thuở nào.
Thổ Hà - Đất quê một thuở

 

Thổ Hà, đất quê, một thuở

Du khách nước ngoài thăm làng Thổ Hà. 

Cứ xuôi theo dọc đê sông Cầu chừng dăm cây số, mắt ta chờm ngợp một vùng sông nước. Sông chảy lặng lờ, mái chèo miết lặng bến sông quê. Lại nhớ các liền anh liền chị khăn xếp áo the, mớ bảy mớ ba dập dìu đi trẩy hội làng. Đình Thổ Hà đây rồi. Cây đa rùm rà rợp bóng tam quan. Cổng làng rêu phong in đậm ngấn lũ mùa nước lên. Lại nhớ ngày nào, hiệp thợ xứ Bắc nâng đình làng cao hơn mặt nước sông không hề đụng chạm đến kết cấu đình.  

Lại nhớ ngày nào tôi gặp anh bạn tốt nghiệp đại học Mỹ thuật công nghiệp về làm rể làng này nguyện đem tâm sức của mình khôi phục nghề cang gốm. Anh tìm sang vạt đồi cạnh làng không xa thuê người dựng xưởng, đắp lò, tạo khuôn, dựng mẫu, chọn men gốm… 

Nhiều đêm anh không về nhà, nằm tại xưởng thao thức nghiền ngẫm cho ra đời những sản phẩm mang thương hiệu làng gốm Thổ Hà: Chum vại sành, chậu kiểng, lọ gốm, bát đĩa men da lươn, tiểu sảnh… nức tiếng một thời. Mắt anh ánh lên mỗi khi mẻ gốm ra lò trong hừng hực màu gắt của lửa nung. Bây giờ trông lò gốm ngưng khói lại thấy cay cay đuôi mắt. 

Nghe nói làng Thổ Hà sẽ nối lại nghề cang gốm truyền thống, tôi thấy mừng ngày đó đến gần. Lại nhớ ngày nào cứ đến mùa lễ hội, cha tôi lại sang Thổ Hà dự giải cờ người hằng năm. Sân cờ người chia làm hai bên: Bên nam và bên nữ. Bên nam đi hia, cờ lọng, tán quạt và bên nữ quần trắng, áo xanh thụng nom thật lộng lẫy như trong chuyện cổ tích thần tiên. Người chơi cờ “điều binh khiển tướng” bằng một lá cờ đuôi nheo. 

Ông nói với tôi: “Làng Thổ Hà năm nào mở hội cũng linh đình lắm ba ngày ba đêm đèn đuốc sáng choang. Các tay cờ khắp các vùng lân cận dọc theo sông Ngũ Huyện Khê đổ về. Ngoài ra làng còn tổ chức thi vật, chọi gà… Đua tài, giành giải là truyền thống của làng Thổ Hà”. 

Ngẫm lại, cứ ngược qua cổng Hậu, chạm dốc Vạn An xuôi về phía Đại Lâm là tôi thấy xốn xang khi qua bến đò ngang sóng nước Thổ Hà thầm thoảng bên tai. Ký ức xưa lại về - ký ức không có tuổi. Thổ Hà một vùng quê hữu duyên hữu tình. Vâng, Thổ Hà nết người nết đất chạm vào tâm trí tôi ở phía lặng nhất của thung lũng sông Cầu “lơ thơ nước chảy” thuở nào.

Theo Báo Bắc Giang

 

0 Bình luận

Loading...