Công ty Du lịch Việt Hưng Tourist (TP Bắc Giang) đưa học sinh đến trải nghiệm tại vùng chè Bản Ven, xã Xuân Lương (Yên Thế).
Vẫn khó giữ chân du khách
Đạt được một số kết quả nổi bật song Bắc Giang vẫn được xem là một trong những tỉnh đi sau và hiện chưa có ngành du lịch đúng nghĩa. Theo khảo sát của các chuyên gia về quy hoạch du lịch, so với các tỉnh lân cận như: Thái Nguyên, Lạng Sơn, Bắc Ninh, Hải Dương, Quảng Ninh, lượng khách đến Bắc Giang thấp nhất. Tuy năm nay du khách đến tỉnh tăng mạnh nhưng chủ yếu khách công vụ, thăm thân, vãng lai, buôn bán nông sản, nghiên cứu học tập kết hợp tham quan lễ hội và phần nhiều là khách nội địa lưu trú ngắn ngày nên mức chi tiêu thấp (lượng khách lưu trú ước chỉ khoảng 2-3% tổng lượng khách đến Bắc Giang).
Nếu như trước đây, Bắc Giang chưa xác định được sản phẩm cụ thể thì Nghị quyết số 44 của BTV Tỉnh ủy đã đề ra nhiệm vụ xây dựng ba loại hình sản phẩm du lịch gồm: Văn hóa - tâm linh; lịch sử - văn hóa; sinh thái - nghỉ dưỡng. Không chỉ dưới dạng tiềm năng, du lịch Bắc Giang đang chứng kiến sự thay đổi mạnh mẽ và từng bước chuyển thành những sản phẩm hút khách khi một số doanh nghiệp lữ hành đặt tour tới Bắc Giang, lượng khách quốc tế đông hơn (từ 2.120 lượt năm 2010 lên 8.000 lượt năm 2016).
Tỉnh cũng chưa có cơ sở vật chất đủ điều kiện đăng cai sự kiện tầm khu vực, quốc gia. Trong chương trình du lịch của các công ty lữ hành hầu như không nhắc đến Bắc Giang, từ đó cho thấy sản phẩm, dịch vụ chưa đa dạng, hấp dẫn. Khách quốc tế đến tỉnh vẫn là khách phổ thông với mục đích tham quan kết hợp thăm thân, buôn bán, thời gian lưu trú không nhiều.
Giám đốc Công ty TNHH Thương mại du lịch Hoàng Long (Bắc Giang) Nguyễn Tiến Mạnh nhận xét: Các điểm du lịch ở tỉnh nhỏ lẻ, chưa có khu vui chơi giải trí quy mô lớn, hiện đại, chất lượng phục vụ chưa cao, sản phẩm, dịch vụ nghèo nàn. Việc xây dựng tour vẫn chưa chuyển động trên thực tế, chưa đủ cơ sở thiết kế tour vài ngày cho khách. Đây chính là lý do dẫn đến tình trạng các doanh nghiệp lữ hành trong tỉnh vẫn thường "cõng" khách tỉnh nhà đi nơi khác mà chưa đưa được khách về. Thực tế trong chương trình của các công ty lữ hành lớn chưa nhắc đến Bắc Giang.
Đơn cử tại Khu du lịch sinh thái Suối Mỡ, lượng khách tăng mạnh nhưng chủ yếu là học sinh, sinh viên, người dân vùng lân cận, mang lại nguồn thu không đáng kể (mỗi năm được trên dưới 1 tỷ đồng từ thu vé), thậm chí khi khách đông sẽ gây áp lực trong xử lý ô nhiễm môi trường do chưa có các biện pháp hiệu quả để tổ chức thu gom, xử lý rác thải. Suối Mỡ chưa có chuỗi sản phẩm du lịch và nhiều dịch vụ tốt để khách có thể vui chơi hết ngày hoặc lưu trú qua đêm, hầu hết khách chỉ dừng chân ở đây nửa ngày rồi ra về (đi lễ, ngắm cảnh, tắm suối) nên mức chi tiêu không đáng kể, chưa kích thích nền kinh tế địa phương phát triển.
Hạ tầng giao thông cũng là cản trở lớn cho quá trình phát triển du lịch, như chùa Bổ Đà, làng Thổ Hà (Việt Yên), khu du lịch bản Ven, Thác Ngà (Yên Thế), cây Dã hương (Lạng Giang), Khe Rỗ (Sơn Động)... Do đường nhỏ hẹp, nếu đoàn khách đi xe từ 40 đến 50 chỗ rất khó xoay sở. Hiện nay số lượng cơ sở lưu trú trong tỉnh tương đối nhiều, tuy nhiên chất lượng thấp, chủ yếu là nhà nghỉ. Khách sạn có chất lượng như Mường Thanh chưa nhiều.
Theo ông Nguyễn Tiến Mạnh, chuyên nghiệp là yếu tố đặc biệt quan trọng của du lịch, khách hàng bỏ nhiều tiền để sử dụng dịch vụ du lịch mà không được phục vụ chuyên nghiệp thì rất thất vọng, thậm chí gây hiệu ứng bất lợi trên diện rộng. Trong khi chất lượng dịch vụ du lịch, giao tiếp của nhân viên trong các nhà hàng, khách sạn ở tỉnh còn hạn chế về yếu tố này. Từ thực tế trên, Bắc Giang chưa nên tham vọng xây dựng tour dài ngày mà trước mắt cần tìm cách trở thành một điểm đến kết hợp trong chương trình của các doanh nghiệp lữ hành qua các tỉnh, TP khác như: Hà Nội, Quảng Ninh, Lạng Sơn, Hải Dương...
Loading...